hạt cát nhỏ minh sơn
----------------------------------
Chia sẻ...
...Không có lứa tuổi nào đong đầy kỷ niệm cho bằng tuổi học trò. Không có nỗi luyến tiếc nào bằng nỗi luyến tiếc khi ta phải rời xa mãi mãi mái trường yêu dấu. Còn tuổi nào đẹp bằng tuổi trẻ, khi ta bắt đầu yêu, lăn lóc trong tình yêu? Còn nỗi đau nào, tiếc nuối nào thấm thía hơn khi ta gặp trắc trở gai góc trên con đường tình ái?...Tình yêu làm cho ta đáng sống, đôi khi nó làm cho con người chán nản, tuyệt vọng. Thơ vực dậy con người. Thơ chỉ cho ta thấy cuộc đời đẹp. Thơ hàn gắn vết thương lòng và đề cao những giá trị cao đẹp. Thơ chia sẻ cùng ta vui buồn cuộc sống...
Chia sẻ là dâng tặng cho người khác một cái gì thuộc về riêng mình, và trân trọng đón nhận người khác dâng tặng mình một cái gì thuộc về riêng họ.
Có người nói: khi một người bắt đầu yêu, anh ta thường làm thơ. Có thể không phải tất cả. Nhưng tất cả những ai đang làm thơ hẳn người ấy phải đang yêu: yêu người, yêu đời, yêu quê hương, yêu cảnh vật, yêu tình yêu, yêu tình bạn...
Những bài thơ trên đây chỉ là những hạt cát nhỏ tầm thường nhặt nhạnh trên đoạn đường đã đi qua. Đó chỉ là những tâm sự mông muội đơn sơ, những chia sẻ nhỏ bé chân thành. Xin dâng tặng cho người, xin dâng tặng cho đời...Và tôi vẫn hằng dang rộng vòng tay trân trọng đón nhận những gì mà ai đó và cuộc đời dâng tặng cho tôi.
Minh Sơn
______________________________________________
ĐIỀU KHÓ NÓI…
Có một điều không biết tỏ cùng ai
Nên tự dưng cứ hay buồn ngớ ngẩn.
Khi một buổi chiều…
Tóc ai ngắn,
Đôi mắt mơ đắm,
Đôi môi nồng nàn,
Làn da thắm đượm…
Hình như…
cười
má đỏ…
Em đạp xe qua chiều phố nhỏ,
Tôi bàng hoàng đánh rớt tuổi thanh xuân.
Rồi bỗng dưng
cứ hay buồn ngớ ngẩn.
Đã bao lần thơ thẩn
ngang qua nhà em len lén nhìn vào.
Đôi khi gặp nhau…
nín lặng,
Tim mình đập mạnh,
Mà vẫn không dám nói…
M.S
M.S
______________________________________________
GIỌT NẮNG
Ta nắm bàn tay lại
Giọt nắng ở bên ngoài,
Ta mở bàn tay ra
Nắng đậu ngay chính giữa.
Hạnh phúc trong tay ta
Khi tấm lòng rộng mở.
M.S
______________________________________________
VIÊN PHẤN TRẮNG
(Kỷ niệm Ngày Hiến Chương Nhà Giáo VN 20.11)
Mỗi ngày chút bụi rơi
Ngày từng ngày đều đặn
Xây dựng bao cuộc đời.
Em yêu viên phấn trắng
Viên tròn dài đơn sơ
Trôi hoài theo ngày tháng
Vun đắp nhiền ước mơ.
Bàn tay cô mềm mại
Bụi phấn bay và bay…
Gió thổi tung lên mãi
Kết thành bao điều hay.
Bụi phấn bay và bay…
Bàn tay cô đâu ngại,
Phấn trên đầu ngón tay
Đưa về đưa qua mãi…
Như nhịp đập ngăn tim
Như nhịp từng hơi thở
Cô viết rất lặng im
Mà sao em bỡ ngỡ?
Sao em khỏi bâng khuâng
Khi nhìn viên phấn trắng?
Học hành xin cố gắng,
Chăm chỉ và vâng lời.
Bàn tay cô mềm mại
Chỉ dẫn cho cuộc đời.
M.S
______________________________________________
TAN TRƯỜNG
Trời mưa từng giọt gõ chiều hè
Âm vang rền rĩ tiếng con ve
Gió ngàn thủ thỉ cùng cây lá
Như hát bài ca, nhạc có bè…
Rồi có ngày đây tiếng trống tan
Từng hồi, từng nhịp lại rộn vang
Đôi ba mái đầu nhô nhấp tẻ
Và cảnh buồn tênh cứ sẽ lan…
Rồi có ngày đây áo trắng bay
Theo về muôn ngã gió heo may,
Vài tiếng nói vẳng lên thưa thớt
Mắt nghẹn nhìn nhau, tay vẫy tay…
Rồi có ngày đây vắng bóng cô,
Bóng thầy, bóng bạn, bóng ngây ngô,
Bóng hàng cây phượng, và sẽ nhớ
Những ngày đã vãng rất đơn sơ.
Thôi còn đâu nữa bóng trường quen
Ánh mắt nhìn bỗng đỏ lệ hoen,
Ngoài kia cảnh biệt men khắp ngã
Còn đâu những lối bước bon chen…
(Trường PTCS Lý Tự Trọng, Kon Tum,
mùa hè chuẩn bị chuyển cấp 3)
M.S
_____________________________________________
KHÔNG AI LÀ HÒN ĐẢO
Không ai là hòn đảo
giữa biển đời mênh mông,
Không ai ngôi sao lẻ
giữa biển trời vui chung.
Không thể tát đại dương
bằng chiếc ly bé nhỏ,
Trời không thể bằng vung
thu vào đôi mắt tỏ.
Ta sống bằng chiều sâu,
bằng chiều cao cách giữa,
song vẫn chưa đủ đâu
sống bằng chiều ngang nữa!
Tình yêu từ trên xuống
Tình yêu từ dưới lên
Tình tung ra tứ hướng
Tình thu về trung tim.
Yêu thương nghĩa là cho
đâu chỉ nhận riêng mình,
cho người rồi cho ta
thế mới trọn nghĩa tình.
Lòng ta cần rộng mở
để đón tiếp tha nhân.
Sống là cần khí thở
sao đóng kín lòng anh?
Tình yêu thật trong trắng
như ánh nắng mặt trời
cho đời muôn tia sáng
chẳng bao giờ thu hồi.
Sống là ta yêu nhau
còn gì đẹp hơn thế
Hoa hạnh phúc muôn màu
nở trong tình huynh đệ.
M.S
______________________________________________
VÀO ĐỜI
Vào đời bằng tiếng khóc thơ
Thuở vòng tay mẹ à ơ ru hời.
Vào đời - con trẻ vui chơi
Học đường ôm ấp một thời thơ ngây.
Vào đời bằng cánh chim bay
Tình yêu mới chớm mê say, vụng về.
Vào đời bằng nghĩa hôn thê,
Vào đời bằng nghĩa hôn thê,
Bằng muôn vạn nẻo đường về nơi nơi.
Vào đời bằng khúc ca vui,
Bằng xây dựng, bằng đắp bồi quê hương,
Bằng cần cuốc chắc tay trơn,
Cũng bằng cây chổi quét đường hôm mai.
Vào đời bằng đôi bàn tay,
Bằng tim, khối óc, tháng ngày êm trôi.
Đường đời vạn nẻo người ơi,
Thiết tha mời gọi vào đời hôm nay.
M.S
______________________________________________
ĐÔI MẮT EM XANH
Bởi anh yêu cuộc đời nên yêu màu xanh
Nhưng cuộc đời hay thay đổi,
Vì màu xanh cũng hay thay đổi
Như lá trên cành
thu về lá đổ,
Như bầu trời xanh mênh mông
cũng mịt mù khi bão giông,
Như biển xanh rộng muôn trùng
cũng sụt sùi khi biển động.
Nhưng anh yêu màu xanh
Nên yêu thay đổi,
Vì mỗi cuộc canh tân
sẽ đều lại mới.
Dù anh yêu lá trên cành
Dù anh yêu bầu trời xanh
Dù anh yêu biển bát ngát
Cũng vẫn không bằng tình anh
Yêu đôi mắt em nhất!
Vì đôi mắt em cũng xanh
Xanh nhất lúc em cười,
Ngay cả khi em khóc
Vẫn long lanh ánh ngời.
Nhưng anh yêu màu xanh
Nên yêu bất diệt :
Dẫu có đổi thay nhanh
Màu xanh vẫn không chết!
M.S
______________________________________________
VÌ YÊU
Nhiều khi anh trách em
Anh không ưa điều xấu,
Em bảo lòng anh hẹp
Anh hay giận ghét nhau.
Rồi khi anh thương em
Anh bỏ qua điều lỗi,
Em bảo anh nông nỗi
Để trái tim bồng bềnh.
Thôi, đã thế thì thôi
Ghét, thương anh cộng lại
Rồi anh lại chia đôi
Chắc không còn ngang trái!
Nhưng rồi em lại bảo
Anh thờ ơ sự đời,
Lòng anh là tượng đá
Kìa, đời chuyển không nguôi.
Anh còn có lòng nào
Cho em nữa, em ơi!
Sao em không hiểu nổi
Một điều đơn giản thôi :
Là khi lòng anh thương,
Đôi lần như phẫn nộ,
Ngay lúc tưởng bình thường,
Là vì yêu quá độ!
M.S
______________________________________________
TÌNH YÊU THÁNG SÁU
Tháng sáu tình yêu đi rong chơi
Bắt gặp cô bé nhoẻn nụ cười
Chợt thấy trong lòng yêu yêu quá
Mà sao cô bé ngoảnh đi rồi.
Tháng sáu tình yêu đi lông ngông
Gặp cô em gái má hồng hồng
Ánh mắt đưa nhìn bao mến lạ
Ngờ đâu em gái sắp theo chồng.
Tháng sáu tình yêu đi lang thang
Đút tay túi rỗng huýt sáo vang
Đôi dép há mồm rê gót lẻ
Lẽo đẽo sao ai bóng dần tan…
Tháng sáu tình yêu đi mắc mưa
Đầu trần không nón bước say sưa,
Linh hồn ướt lạnh mưa tầm tả
Yêu đương chi lắm mấy cho vừa?
Tháng sáu tình yêu ôi hắt hiu
Ba mươi ngày nhớ biết bao nhiêu!
Khi lòng đan vướng vào thương mến
Níu kéo thời gian năm tháng yêu.
(ĐăkT’re, Kon Plong tháng sáu trời mưa)
1989 – M.S
______________________________________________
TÔI CẦN
Tôi cần em thơ
cho đời là những ước mơ.
Tôi cần chiếc lá xanh
cho đời là hy vọng.
Tôi cần mặt trời hồng
cho đời là sức sống.
Tôi cần chim và hoa
cho đời là những khúc ca.
Tôi cần nắng hồng,
mưa sa,
cho ruộng đồng
trổ hoa.
Tôi cần vị ngọt,
chất mặn,
của đất trời
quê ta.
Tôi cần hôm nay
cho đời trẻ mãi tháng năm,
Tôi cần đại dương
cho đời là muôn trùng,
Tôi cần những mặt người
cho đời cười gian khó,
Tôi cần những bàn tay
cho đời là đắp xây.
Tôi cần yêu mẹ,
yêu cha,
yêu đồng bào
thiết tha.
Tôi cần yêu người,
yêu đời,
yêu tất cả
quanh ta.
M.S
______________________________________________
THUỐC ĐỘC GIẾT TÌNH YÊU
Anh biết rồi
có nói cũng vậy thôi.
Em kiêu hãnh, lòng em trơ như đá!
Anh đâu phải là người xa lạ
Tới trăm lần chẳng được gì hơn.
Anh biết rồi
dẫu có tới luôn
Cũng vẫn vài ba câu chuyện cũ,
Không biết đến bao giờ mới đủ,
Mà chuyện yêu đương còn quá mong manh.
Anh biết mình,
anh biết lòng anh,
Không bao giờ xun xoe, qui lụy
Không bao giờ khổ đau, ngã quị
Nửa lời van xin em cũng đừng mong.
Anh biết mà,
em biết chứ sao không
Nhưng cứ cố làm cao ra mặt...
Biết làm sao xoá tan bất trắc,
Rút ngắn dần khoảng cách để tin yêu.
Con sâu ích kỷ, con sâu tự kiêu
Đang giết chết cây tình yêu tươi tốt,
Và dối lừa chính là liều thuốc độc
Để tình yêu tự kết liễu trong đời...
Anh biết rồi
có nói cũng vậy thôi!
M.S
______________________________________________
HÃY HÁT LÊN!
Này anh ơi! Hãy hát yêu đời
Dù chông gai vây phủ muôn nơi;
Này em ơi! Hát yêu cuộc sống
Dù thương đau vương đắng bờ môi.
Cầm lên đi cây đàn muôn phím
Vặn trầm dây thật đúng âm thanh,
Rồi hát lên bài ca tươi thắm
Dù vui luôn hay những thăng trầm.
Vì cuộc đời là một bài ca
Bài ca vui đổi mới từng ngày,
Và cuộc sống chính là âm nhạc
Mỗi bước đời, một nhịp đổi thay.
Hát lên em! Giai điệu tha thiết
Nếu cuộc đời kêu gọi yêu thương,
Gấp lên anh! Nếu đời thúc giục
Hãy nhanh nhanh hành khúc lên đường.
Và anh ơi! Hãy biết dừng lại
Quá bước rồi không thể ăn năn,
Em ơi em, ngân dài thêm nữa
Để thật nồng say phút ái ân…
Rồi đến lúc bài ca sẽ kết
Đưa đời ta vào cõi hư vô,
Âm thanh chết tan vào vô tận
Để ta thành sức sống vô bờ.
Thì bạn ơi! Hãy cất tiếng lên
Hát yêu đời bằng chính trái tim,
Dù vui sướng hay trong gian khó
Ta vẫn cười, ca hát đi lên!
M.S
______________________________________________
SUY NGHĨ TÍ CHƠI
Tôi nhớ mãi thuở học trò đến lớp
Có thầy cô yêu mến, bạn thân thương,
Tôi nhớ mãi tuổi thơ đầy mơ ước
Cha mẹ hiền…Tôi có cả quê hương.
Đường đi học trời xanh cây ủ mộng
Đưa đến trường, đưa đến cả tương lai.
Mái gia đình tình yêu xây tổ ấm
Cánh chim non khôn lớn những ngày mai.
Ôi thời gian sao vội vàng quá vậy,
Si mê gì mà cuống quít trôi mau?
Ôi lòng tôi hay vẩn vơ lắm đấy,
Đắn đo chi cho tuổi trẻ vương sầu?
Than trách ư? Lòng tôi đâu có dám,
Vỗ tay khen? Tôi không đủ niềm vui,
Quì gối xuống? Lợi danh tôi không hám,
Sao đứng lên đôi tay lại buông xuôi?
Ôi cuộc đời biết bao điều trái ngược
Buồn với vui, ngu dại với khôn lanh.
Anh với tôi không thể nào giống được,
Nhưng hồn tôi gần gũi tấm hồn anh.
Lòng khẽ buồn suy nghĩ xíu vậy thôi,
Đã bảo là vơ vẩn ấy là tôi!
Bởi tôi nhớ tuổi thơ ngày đến lớp
Để bây giờ…suy nghĩ tí chơi vui!
M.S
______________________________________________
CHIA TAY
Thôi ta chia tay nhau
Trống tan trường đã điểm
Tiếng thời gian trôi mau
Xa lớp trường vĩnh viễn…
Tạm biệt hoa phượng vĩ
Từng cánh rụng mưa nghiêng
Chào thầy cô, bạn quí
Chia sẻ tình chung riêng.
Tạm biệt con đường cũ
Mòn bước chân đến trường,
Giờ con đường trăn trở
Nhớ buổi về chân vương.
Thật đẹp bao ngày tháng
Trường lớp, bạn thân quen,
Lời thầy cô dạy dỗ
Tháng ngày nào sao quên!
Xa nhau lặng nhìn nhau
Phút giây biết nói gì,
Như tình yêu ban đầu
Nghẹn ngào buổi chia ly.
Thôi ta đi, ta đi
Kìa đời đang vẫy gọi
Vào giữa trời bao la
Xa những gì gần gũi…
Đường tương lai phía trước
Rộng đón bước bâng khuâng
Thật thương thuở trường lớp
Của chúng mình qua nhanh!
M.S
______________________________________________
THẦY GIÁO CŨ
Trước nhà mỗi buổi qua ngang
Bóng thầy giáo cũ nắng vàng nghiêng nghiêng.
Vẫn cái dấp dáng rất nghiêm,
Vẫn tập giáo án dày thêm mỗi ngày.
Em – con chim đã tung bay
Giã từ trường lớp, cô thầy, bạn thân
Vào đời lòng những bâng khuâng,
Tuổi vừa mới lớn bước chân ngập ngừng.
Thầy giờ vẫn đến lớp trường,
Đi về mỗi buổi quãng đường thêm xa.
Nhà em thầy vẫn ngang qua
Đi về những bận biết là bao nhiêu!
Cũng vì học sinh thân yêu,
Vì đàn em hứa hẹn nhiều tương lai.
…Bao đàn chim đã tung bay,
Mà thầy vẫn vậy…tháng ngày êm trôi.
Em thương thầy quá, thầy ơi!
Thầy như dao động về… rồi lại qua…
Thầy thì dao động về qua,
Cho em bay đến tầm xa cuộc đời!
M.S
_____________________________________________
TÔI MUỐN
Tôi muốn nên như chiếc đàn
để bản nhạc đời ngân vang.
Tôi muốn nên như ngọn lửa
để tình yêu đốt tâm can.
Tôi muốn như cây sến
đâm thẳng lên tận trời xanh,
Và muốn nên như sóng biển
Hôn bờ cát mãi ngàn năm.
Tôi muốn nên như gương soi
phản chiếu cảnh đẹp đất trời,
Và muốn nên như chén rượu
đầy tràn tình thương mến người.
Tôi muốn nên như tia nắng
sưởi ấm cây cỏ mùa xuân,
Và nên như bông hoa thắm
thơm ngát giữa đời vui chung.
M.S
______________________________________________
TRĂNG SAO ĐẦU THÁNG
Trăng
Đầu tháng
Như vành môi
Lơ lửng giữa trời
Vành môi nở nụ cười
Giữa muôn ngàn vì sao nháng
Những vì sao như mắt lấp lánh
Đất trời ngập tràn giọt sáng trăng sao
Những giọt sáng trăng sao hòa nhau
Như tan vào trong trời đất
Cùng sương đêm gội mát
Muôn loài cỏ cây
Sao – mắt nháy
Trăng – môi
Cười.
M.S
______________________________________________
HY VỌNG
Còn tuổi nào đẹp bằng tuổi trẻ
mang trên vai màu xanh quê hương!
Khát vọng vươn lên
trên những tầm thường…
Nhưng như cây nến lung linh
mỏi mòn suốt canh thâu chờ mong đến bình minh
Nến tự thiêu hủy mình.
Mong đợi nào cũng làm con người ra mòn mỏi,
Mơ ước nào cũng đòi hỏi hy sinh,
hao mòn tan biến trong đêm
để cháy bùng lên : Hy Vọng.
M.S
______________________________________________
TÌNH YÊU LÀ SỰ SỐNG…
Chiếc lá xanh
lìa cành,
lá không còn xanh.
Con yêu ơi,
sự sống
là yêu tha nhân.
Con có hiểu
Tình yêu
không?
Con có hiểu
lời mẹ
ru
không?
Tình yêu là sự sống.
Và con ơi,
Nếu con người
và vũ trụ
là khối thống nhất,
Thì hạnh phúc
đến với một người
như đến
với tất cả quanh ta,
Và đau thương
đến với một người
là nỗi buồn
nhân loại.
Con yêu ơi!
Như khi con cười
là lòng mẹ vui…
à ơi…
M.S
______________________________________________
CHIẾC NÓN CỦA MẸ
Chiếc nón của mẹ
Che nắng che mưa
Những buổi chợ về,
Những ngày ra ruộng,
Những buổi lên đồng
Trên đường đi lễ…
Nón làm cánh quạt
Cho mẹ gió mát
Nón làm bóng rợp
Che con trước nhất.
Mặt trời mọc lên
Từ phía nón nghiêng,
Cơn giông ùa đến
Phía nón che liền.
Chiếc nón của mẹ
Quạt ru em bé
Giấc ngủ êm mơ
Nón nhịp à ơ…
Chiếc nón của mẹ
Đơn sơ là thế
Nhưng đậm nghĩa tình
Em đừng quên nhé!
M.S
______________________________________________
Ý NGHĨA CUỘC SỐNG
Cuộc đời ta như cây cỏ
Thu : lụi tàn, xuân đến : trổ hoa,
Có khi nào không được may mắn
Tâm hồn ta chớ vội buồn lo.
Khi đôi môi nở nụ cười
Ta hiểu cuộc đời rất vui;
Khi bờ mắt nhòa ánh lệ
Ta hiểu đời cũng ngậm ngùi.
Cuộc đời ta như thế đó!
Gian lao mới tràn hy vọng,
Vui buồn đều có cả
Mới là ý nghĩa cuộc sống.
M.S
______________________________________________
NHỮNG DẤU MÔI HÔN
Những chiếc lá vàng rơi
Lặng lẽ và êm đềm
Đậu lên mảnh đất mềm
In những dấu môi hôn.
Gió như thổi mạnh hơn
Vành môi như hấp tấp
Ghì ôm hôn mặt đất
Tha thiết và đắm say.
Như buổi sáng hôm nay
Lá vàng rơi nhiều quá
Âm thầm và vất vả
Đặt từng nụ hôn nồng.
Ta nghe xao xuyến lòng
Dạt dào tình thương đất
Nơi ta yêu quí nhất
Mảnh đất của Quê Hương.
Kìa lá rụng nhiều hơn
Âm thầm và lặng lẽ
In những dấu môi hôn
Tình yêu căng sức trẻ.
M.S
______________________________________________
MƯA CHIỀU
Bất ngờ ào ạt mưa rơi,
Mây mù giăng kín khoảng trời bao la.
Rừng hoang lộng gió mưa qua,
Núi đồi vây phủ hằng hà mưa bay.
Mưa chiều có ướt mắt ai?
Mái chòi nghiêng giọt nặng dài rơi rơi…
Ta ngồi trú tuổi đôi mươi
Làm sao khỏi ướt tim côi lạnh đầy!
Mưa nguồn chớp giật qua đây,
Nước về dâng ngập lấp ngày công lao.
(Kỷ niệm đãi vàng ĐakT’re, Kon Plong,
chiều mưa lấp hầm 1989)
M.S
______________________________________________
TÌNH MẸ
Trưa hè kẽo kẹt tiếng võng đưa
Mẹ nằm bên võng lúc nhặt thưa,
Ru cho con ngủ tròn đẫy giấc
Ngoài trời gay gắt nắng hè trưa.
Tình mẹ thương con thật bao la!
Mưa nắng, sương sa chẳng phiền hà
Sớm chiều lam lũ lo con lớn
Lo từng manh áo, mảnh quần đơn...
Thái Bình Dương dù rộng bát ngát,
Sữa mẹ còn thơm mát hơn nhiều!
Thái Sơn dù đỉnh cao lồng lộng,
Lòng mẹ vẫn còn rộng gấp đôi!
Ôi, mẹ già một nắng hai sương
Lo lắng cho con đủ trăm đường.
Từ thuở trong nôi, rồi chập chững,
Và con lớn, tình vẫn ngát hương.
Mẹ thương con từ bữa cơm rau,
Từ lời bập bẹ buổi ban đầu.
Nhớ những đêm về vòng tay mẹ
Ôm con vào lòng, nên tình mẹ rất sâu.
Muôn đời con nhớ ơn dưỡng sinh
Vì con mẹ mới phải quên mình.
Giờ đôi tay mẹ đà mòn mỏi,
Đôi mắt mẹ chắc cũng bớt tinh.
Thật bao la tình mẹ thương con
Hết sức mòn hơi vẫn mãi còn.
Lòng mẹ bao la hơn biển cả,
Tình Mẹ cao hơn cả núi non!
M.S
______________________________________________
KHOẢNH KHẮC ẤY
Cái khoảnh khắc ấy
Là lúc ánh mắt anh nhìn em bất chợt,
Là xúc cảm thiêng liêng từ nơi anh em cảm được.
Ôi, cái khoảnh khắc ấy
chỉ trong phút chốc,
chỉ một lần duy nhất,
làm tim em ngã gục.
Cái khoảnh khắc ấy
như tia chớp
lóe lên giữa bầu trời lòng em rộng mở.
Tia sáng tắt rồi
nhưng điện còn lan tỏa
vào khoảng không thinh lặng hồn em.
Cái khoảnh khắc ấy
nhè nhẹ đưa em vào tình yêu
chỉ một mình em hiểu.
Tia chớp mất rồi,
Tâm hồn em hạn hán
Chờ cơn giông từ phía anh
ập đến…
M.S
______________________________________________
HOA YÊU
HOA YÊU
Đố ai biết trên cõi dương trần
có loài hoa nào mọc ở ngọn gai?
Trong cuộc đời tôi, tôi đã gặp
Loài Hoa này là Hoa yêu!
Hoa mọc trên gai là loài Hoa không thấu hiểu,
Là đôi ta không cùng hướng trong đời
Để bao ngày tâm hồn tôi nhức nhối:
Em vẫn là bông Hoa tuyệt vời!
Đừng trách tôi là kẻ lãng du
phiêu bạt đời trai tìm bao bến bãi.
Nếu cuộc đời không còn hăng hái,
đời là ao tù nước đọng mà thôi!
Và xót xa khi trên bước đường đời
Tôi cần một bông Hoa ướp tình yêu thành giọt mật
Hoa không hiểu và gai làm đau nhức.
Trên đường xa tôi nhớ mãi một loài Hoa...
M.S
*Hoa : cũng là tên người.
( Tặng N . V . S. )
______________________________________________
TÌNH MUỘN
Năm anh lên mười tuổi
Em còn bé ngây thơ
Mỗi lần tan buổi học
Cùng nhau chung đường về.
Khi anh hai mươi tuổi
Em chưa nghĩ gì đâu
Anh vụng về, sôi nổi
Chưa thành mối tình đầu.
Nay anh ba mươi tuổi
Em thiếu nữ đã lâu…
Còn bao mười năm nữa
Rồi em đâu, anh đâu?
Tình yêu cháy trong anh
Khát bỏng và âm thầm
Bước đời còn trôi nổi
Thảng thốt nhìn xuân xanh.
M.S
______________________________________________
SOI GƯƠNG
Em ngồi ngắm trước gương soi
Một hình một bóng, một đôi ta - mình.
Tuổi mười tám, nụ cười xinh,
Bờ vai tóc xõa bồng bềnh mây êm…
Ngỡ không phải chính là em,
Mà là tranh vẽ “nàng tiên” giáng trần!
Em ưa gì giống bức tranh?
Em mới thực, chứ bóng hình ảo thôi!
Này cô bé mến yêu ơi,
Yêu em, anh muốn em thời thực em.
Anh chẳng ưa kiểu lọ lem,
Lông mày mãi kẻ, môi kem đậm màu…
Mai nay nếu có chải đầu
Soi gương em lại gặp nhau ta – mình.
Nụ cười tươi nở môi xinh,
Ước gì chân thật như…tình anh yêu.
M.S
M.S
______________________________________________
Ngồi viết cho em mà lòng trăn trở mãi
Trống tan trường sắp điểm, phải không em?
Tôi nghe thời gian trôi thật êm
Tuổi thơ em trôi đó, êm đềm không trở lại.
Những kỷ niệm tháng ngày qua, hãy giữ mãi.
-Để làm gì?
-Ôm ấp tuổi mộng mơ
Cho cuộc đời em càng nên thơ,
Và vun đắp ước mơ nhiều, em ạ!
Tôi không viết cho em lời từ giã
Bởi vì một lẽ rất thường tình
Ở nơi nào ta cũng có màu xanh.
Tôi với em cùng sống trong đời thật
Cùng bước chung trên con đường mặt đất
Cùng thở luồng không khí của bầu trời.
Mai em sẽ chất chở kỷ niệm vào hành lý
Bước xuống cuộc đời dạ lâng lâng
Thấp thoáng trong ánh mắt nét bâng khuâng
Bao bỡ ngỡ, bao niềm lưu luyến cũ.
Bao vui buồn, bao tình thương nỗi nhớ
Thuở nô đùa, thơ bé những ngày qua.
Hướng đến tương lai bao ước mơ xa
Bao sôi nổi, vụng về trong hiện tại...
Không biết có còn nhớ mãi
Những tháng ngày đi học hôm nay
Len lén buồn, thấp thoáng niềm vui đầy
Giờ đến rồi phút giây xa cách.
Tôi với em dù không quen nét mặt
Nhưng cũng từng cắp sách, phải không em?
Ta nhìn nhau dẫu ánh mắt chưa quen
Nhưng cùng chung một nhịp tim hồi hộp
Của một thời thư sinh đến lớp.
Rồi mai đây khi trống trường tan
Em có buồn không, có tiếc thời gian?
Có muốn thời gian thôi ngừng chảy
Để dài thêm hạn cuộc đời ngoan?
Nhưng có lẽ em vớ vẩn đấy!
(Lạ lùng gì lứa tuổi thanh niên!)
Người ta có thể bắt mọi vật ngừng luân phiên
Ngoại trừ việc bắt thời gian dừng lại!
Xin kỷ niệm thời thư sinh hãy sống mãi
Trong hồn em, hồn bạn, hồn tôi.
Xin những hạt ưu tư mi hãy khoan kết trái
Để hồn em - hoa thơm ngát tình đời.
Xin kỷ niệm thời thư sinh hãy sống mãi
Trong hồn em, hồn bạn, hồn tôi.
Xin những hạt ưu tư mi hãy khoan kết trái
Để hồn em - hoa thơm ngát tình đời.
Nắng hãy hiền cho em vào hạ
Hạnh phúc nào hạnh phúc của lòng riêng?
Lời cầu chúc cho em: tất cả
Trên mọi nẻo đường em đi bình yên!
M.S
______________________________________________
Một bảy tám (178)
Có một dạo vào tim anh say đắm
Bóng hình em, bờ tóc ngắn, môi son
Sóng mắt mềm, nụ cười tươi hoa thắm
Chút kiêu kỳ trong dáng bước thon thon.
Anh bỗng như trở thành một kẻ nghiện
Ngồi suy tư bên cốc cà-phê đen
Nhả khói thuốc quyện nhạc hương trìu mến,
Thả tâm hồn lạc vào chốn thần tiên.
Tên quán nước thành tên em từ đó
Anh là người lữ khách bước bên đường,
Có những lúc trong lòng nghe trăn trở
Gọi thầm tên Một Bảy Tám thân thương.
Anh ước gì được gặp em giây lát
Nói cùng em điều chất chứa trong tim,
Nhưng tình yêu là trò chơi cút bắt
Để những người yêu cứ mãi trốn tìm.
Anh vẫn biết tình yêu là bến đợi
Mà tình anh thuyền thôi thúc trôi nhanh.
Anh phải tới, phải tới, và phải tới
Phải gặp em cho thỏa nguyện lòng anh.
M.S
______________________________________________
Kìa tràn về những thế lực hôi tanh
Đã giày xéo bao lần thân thể Mẹ.
Giặc quay cuồng theo bánh xe lịch sử
Gót xâm lăng gieo đổ nát, tan thương
Có con Mẹ đứng lên làm chiến sĩ
Súng quàng vai quyết gìn giữ quê hương.
Quân Thanh nhớ chăng hùng dũng Quang Trung
Tay tuốt gươm tiến thẳng vào cửa Bắc
Giặc Ân nhớ chăng Phù Đổng Thiên Vương
Như thần thoại đã dùng roi ngựa sắt...
Tôi thương Anh mũ lợt màu mưa nắng
Rậm tàn cây vai nặng súng đường trơn,
Dốc đèo cao mưa nghiêng nghiêng dấp dáng
Ánh trời soi đôi mắt bốc căm hờn.
Cho tôi xin làm tia nắng ấm
Gội đôi bờ vai Mẹ Việt Nam
Vương lên tóc Em thơ Mẹ ẵm
Rụng vào nòng thẳng ngắm súng Anh.
M.S
TƯỢNG ĐÀI VIỆT NAM
Nếu vinh dự được làm nhà điêu khắc
Tôi xin tạc lên hai bức tượng đài:
Tượng Mẹ Việt Nam bồng con tay chắc
Bên tượng người chiến sĩ súng quàng vai.
Đẹp làm sao buổi bình minh bóng Mẹ
Dáng lưng còng vai một gánh non sông
Nước biển Đông một cánh tay xách bể
Mẹ ung dung theo nhịp bước cha ông.
Con thương Mẹ tay xách, vai gồng gánh
Trĩu nặng sao đôi vựa thóc đường trường
Nước bể Đông theo nhịp chân chóng vánh
Sóng xô bờ tung trắng ánh đại dương.
Thật cao cả lúc đêm về trời tối
Vòng tay Mẹ lại ôm ấp Em Thơ
Mấy ngón đàn vuốt ru bờ tóc mới
Bầu sữa tươi thơm mát tựa ước mơ.
Tôi thương Em cánh chim non sóng gió
Chiếc lá xanh, ngựa tung vó bao miền
Em đến trường đất nước thành văn hóa
Truyền thống cha ông mềm dẻo bút nghiên.
Câu định mệnh của Nguyễn Du ngân mãi
Thương nàng Kiều tài sắc nỗi bi oan
Chữ nhân nghĩa đẹp tâm hồn Nguyễn Trãi
"Cáo Bình Ngô" vang dội khúc khải hoàn.
Thật đơn sơ trái hạnh phúc xinh xinh
Đâu vương mãi trên cành xanh thế hệ!Kìa tràn về những thế lực hôi tanh
Đã giày xéo bao lần thân thể Mẹ.
Giặc quay cuồng theo bánh xe lịch sử
Gót xâm lăng gieo đổ nát, tan thương
Có con Mẹ đứng lên làm chiến sĩ
Súng quàng vai quyết gìn giữ quê hương.
Quân Thanh nhớ chăng hùng dũng Quang Trung
Tay tuốt gươm tiến thẳng vào cửa Bắc
Giặc Ân nhớ chăng Phù Đổng Thiên Vương
Như thần thoại đã dùng roi ngựa sắt...
Tôi thương Anh mũ lợt màu mưa nắng
Rậm tàn cây vai nặng súng đường trơn,
Dốc đèo cao mưa nghiêng nghiêng dấp dáng
Ánh trời soi đôi mắt bốc căm hờn.
Cho tôi xin làm tia nắng ấm
Gội đôi bờ vai Mẹ Việt Nam
Vương lên tóc Em thơ Mẹ ẵm
Rụng vào nòng thẳng ngắm súng Anh.
M.S
______________________________________________
KHÉP YÊU
Tôi vừa khép lại một niềm thơ,
như vừa mở cửa cõi vô bờ.
Tình yêu - đây cửa không bờ bến,
khép những ngôn từ, mở ước mơ.
M.S
______________________________________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét